Chàng Hoàng Tử Cải Trang
Phan_19
Chapter 44:Kế hoạch
Sau khi ăn xong, Heechul nhìn Hankyung: “Em muốn đến công ty bây giờ.”
Hankyung cười: “Anh đi cùng em.”
Heechul: “Nhưng mà…”
Hankyung: “Không nhưng nhị gì cả.”
Heechul: “Nhưng chúng ta cần đến Kim Co. nói chuyện cùng Kibum trước.”
Hankyung: “Vậy thì chúng ta đi thôi.”
Heechul và Hankyung đứng lên, trả hóa đơn, lên đường đến Kim Co,. Hai người bước đến phòng tổng giám đốc để tìm Kibum, vừa gõ cửa bước vào, nhìn thấy người đang đứng trong phòng, cả hai giật bắn mình. Kibum trong bộ đồ đen từ trên xuống dưới, lại thêm khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt đỏ ngầu sưng vù.
Heechul: “Chuyện gì vậy ?”
Kibum: “Em nhờ người trang điểm cho đấy ạ, như vậy mới giống thật.”
Heechul: ” Chi ?”
Kibum: “Bởi vì người yêu em chết! Đúng không? Anh bảo em giả như thế còn gì.”
Heechul: “Ờ nhỉ, anh quên mất.”
Kibum: “Anh quên? Cái gì…”
Kibum chưa nói cho xong câu đã nhìn thấy ai kia đang đứng kế Heechul, cười ra mặt :” Omo, Anh…”
Hankyung cũng ôm chầm Kibum: “Em lớn nhanh đấy.”
Kibum cười: “Hai người đi cùng nhau cơ đấy.”
Kéo Hankyung xoay vòng vòng: “Anh vẫn là một khối nguyên vẹn.”
Hankyung cười vui vẻ: “Người yêu bé bỏng có thể làm đau anh sao ?”
Heechul: “Chỉ cần em muốn là cả tá đứa ra xử đẹp anh đấy.”
Hankyung: “Nhưng em không làm vậy, em yêu anh.”
Heechul không nói nổi…
Kibum: “Dù sao thì hai người đến đây làm gì vậy?”
Hankyung: “Siwan đã đổi một số thông tin trong kho dữ liệu của Interpol rồi.”
Kibum: ” Anh đang nói về cái gì vậy?”
Heechul: “Hắn xóa toàn bộ dữ liệu về Choi Siwan, chỉ còn một người tên Choi Daniel, lí lịch tên đó thì như thiên sứ vậy.”
Kibum: “Thật á?”
Hankyung: “Anh sẽ đổi nó lại.”
Kibum: “Bằng cách nào?”
Hankyung: “Với sự giúp đỡ của em.”
Kibum: “Em???”
Hankyung: “Anh là một thiên tài về máy tính sau tất cả những chuyện đã xảy ra, đúng chứ?”
Kibum đồng ý.
Hankyung: “Anh có thể hack kho dữ liệu của Interpol và đổi dữ liệu lại như bình thường nhưng anh cần một chuyện.”
Kibum: “Bất cứ chuyện gì.”
Hankyung: “Anh cần em đến London, giả danh một người khách, em có thể nói là có chuyện cần giải quyết. Sau đó anh sẽ nói phần còn lại.”
Kibum: “Nhưng anh cần cái gì mới được chứ?”
Hankyung: “Mật khẩu gồm ba chữ số để hack bức tường lửa và em sẽ giúp anh lấy được nó.”
Kibum: “Làm sao?”
Hankyung: “Tất cả những gì em cần làm là gửi cho anh một email từ máy trong nội bộ công ty, và để phần còn lại cho anh.”
Kibum:“Như vậy thôi ah?”
Hankyung: “Nhưng em phải làm thật nhanh.”
Kibum: “Em sẽ đi đêm nay.”
Hankyung: “Hoàn hảo.”
Kibum: “Em nghĩ rằng em muốn gặp anh ta để tìm hiểu xem nếu họ có thông tin gì mới về tình hình hiện tại.”
Hankyung: “Ừ, nhưng đừng quên có một điệp viên trong đó. Cẩn thận và đừng tin ai cả.”
Kibum: “Em hiểu rồi.”
Hankyung: “Vậy thì chúng ta đi thôi.”
Heechul: “Tại sao?”
Hankyung: “Bởi vì anh muốn em trong vòng tay anh cho đến hết ngày hôm nay.”
Heechul đỏ mặt, ra khỏi công ty của Kibum cùng với Hankyung. Đúng như lời Hankyung nói, cậu dành tất cả thời gian còn lại của mình trong vòng tay anh, lấy lại những gì đã mất trong khoảng thời gian qua. Sau khi ở cùng nhau khá lâu, Heechul nhìn anh: “Chúng ta nên đi đón Jan Di thôi.”
Hankyung cười, cùng Heechul ra xe đến trường. Heechul: “Anh ở đây để em vào đón con bé.”
Hankyung hôn nhẹ vào môi Heechul: “Ok.”
Heechul cười hạnh phúc, bước đến lớp Jan Di…
Heechul gõ cửa lớp, giáo viên chủ nhiệm bước ra chào lịch sự: “Anh cần gì ạ?”
Heechul: “À, tôi đến để đón…”
Chưa kịp nói hết câu, Jan Di từ trong lớp học bay vào người Heechul ôm chầm: “Mẹ ơi!!”
Heechul cũng ôm Jan Di lại, cười nói: “Về thôi nào?”
Jan Di gật đầu: “Ba đâu hả mẹ?”
Heechul: “Đang đợi ở ngoài xe.”
Jan Di đeo cặp có hình búp bê vào, nắm tay Heechul bước về phía chiếc xe hơi không thể quen thuộc hơn.
Sau khi Heechul giúp Jan Di, anh yên vị trên ghế bên Hankyung: “Đến khu mua sắm thôi nào.”
Hankyung lại hôn Heechul: “Ừ, theo ý em tất.”
Heechul cùng Jan Di từ gian hàng này qua cái kia mà không biết mệt, lựa đồ biết bao nhiêu mà kể, nhưng kệ, người phải trả tiền là Hankyung cơ mà =)). Tuy tiền ra như nước, nhưng Hankyung cảm thấy thật sung sướng, ba người họ bây giờ thật giống như một gia đình thật sự.
Tại nhà Kibum-
Kibum vào nhà, đi thẳng đến phòng Chang Min không suy nghĩ.
Chang Min: “Bummie? Anh về sớm vậy ah?”
Kibum: “Anh đi London tối nay.”
Chang Min mếu: “Nhưng mà….”
Kibum ngồi xuống cạnh Chang Min và hôn: “Anh sẽ về sớm thôi.”
Chang Min: “Anh bỏ em ở nhà một mình hả?”
Kibum: “Làm gì có, Jaejoong và Junsu sẽ đến ở chung với em.”
Chang Min gật đầu: “Nhớ về sớm đó.”
Kibum cười: “Anh sẽ về sớm với em, anh muốn nhìn thấy một Shim Chang Min lành lặn ngày anh trở về.”
Chang Min: “Có thánh mà lành nhanh vậy.”
Kibum: “Chúng ta sẽ xem xét về điều đó.”
Chang Min làm nũng một cách dễ thương, ngả đầu vào vai Kibum: “Em sẽ nhớ anh nhiều lắm đó.”
Kibum: “Anh cũng sẽ nhớ em.”
Chang Min: “Bummie, chúng ta ăn trưa được chưa?”
Kibum: “Thỉnh thoảng anh vẫn hay thắc mắc là em yêu anh hay yêu thức ăn nhiều hơn vậy?”
Chang Min: “Bằng nhau =D”
Kibum: “Vậy anh nói người giúp việc đem đồ ăn lên cho em.”
Chang Min xem tiếp chương trình tv trong khi Kibum đi ra ngoài, rồi trở về nằm ôm Chang Min vào lòng cùng xem phim.
Một lát sau, người giúp việc đem đồ ăn trưa vào đặt lên bàn, không quên cúi chào trước khi ra khỏi phòng.
Kibum bắt đầu mớm cho Chang Min ăn một cách từ tốn, xong xuôi, anh nói: “Anh phải đóng gói đồ đạc rồi.”
Chang Min gật đầu, Kibum đứng lên lấy một vài bộ quần áo, đồ dùng rồi bỏ vào một cái vali nhỏ, hôn môi Chang Min: “Mọi thứ sẵn sàng rồi, khi nào Jaejoong và Junsu tới, anh sẽ đi.”
Chapter 45: Ở London
Hai tiếng đồng hồ sau, Jaejoong cùng Junsu đến nhà, Kibum đành tạm biệt Chang Min đến sân bay.
Kibum lên thở dài máy bay, anh phải thành công bằng mọi giá, anh không thể để cái thằng mất nết kia hưởng thụ cuộc sống một cách tự do thế được.
Thời gian rảnh trong chuyến bay, Kibum dành để xem qua một vài cuốn catalogs và chắc chắn rằng sự lựa chọn của anh là tốt nhất. Kibum thậm chí hỏi cả cô người mẫu kế bên, cô đồng ý nhưng anh vẫn đầy thấp thỏm lo âu cậu sẽ không thích nó.
Chuyến bay thứ hai đáp xuống, Kibum lấy hành lí, bắt một chiếc taxi đến nhà cũ và gọi điện thoại ột người bạn
Một giọng nói :” A lô?”
Kibum :”Trả lời bằng điện thoại di động, vậy là tan sở rồi ah ?”
Adam :”Ừ, mới xong.”
Kibum :”Đang ở London đây.”
Adam :”Đi làm vài chén chứ.”
Kibum :”Tối nay thì không, tớ cần sắp xếp công việc. Nhưng ngày mai tớ sẽ đến gặp cậu ở công ty, tớ có chuyện cần hỏi.”
Adam :”Ok. Vậy tớ sẽ bảo thư kí để cậu vào.”
Kibum cúp máy, gọi ngay người yêu dấu
Chang Min :”A lô?”
Kibum :”Anh xin lỗi nhé, lại đi gọi điện cho em vào sáng sớm thế này.”
Chang Min :”Không sao cả, em đang chờ anh gọi đấy.”
Kibum :”Anh nhớ em rồi.”
Chang Min :” Thế thì mau về với em.”
Kibum :”Tuân lệnh.”
Chang Min :”Em yêu anh.”
Kibum :”Anh cũng yêu em nhiều, cục cưng.”
Sau cuộc gọi với Chang Min, Kibum ngả lưng lên giường nhìn căn nhà cũ, gợi lại cho anh biết bao nhiêu kỉ niệm buồn, ba anh bị giết ngay vườn sau nhà, căn phòng ngủ bên cạnh là nơi mẹ qua đời. Anh sinh ra tại đây, lớn lên cũng vậy, nhưng anh thật sự không muốn quay trở về nơi đây tí nào, anh muốn quên đi mọi thứ thuộc về quá khứ và sống với Chang Min thật vui vẻ, đầm ấm.
Kibum chợp mắt định nghỉ ngơi một lát, nhưng khi vừa nhắm mắt lại đã gặp ác mộng. Thức dậy mồ hôi chảy đầy người, gương mặt còn nét kinh sợ, anh vừa mơ thấy ba anh nằm chết ngay trước mắt, Siwan đứng đó với tia nhìn của quỷ dữ.
Kibum tắm sơ qua, vơ lấy ví và điện thoại bước ra ngoài. Xe anh vẫn còn nằm trong ga-ra nhưng anh không lái mà bắt một chiếc taxi rồi đến Interpol. Vừa vào cửa đã gặp phòng nhân sự
Cô tiếp tân :”Anh cần gì ạ?”
Kibum :”Tôi muốn gặp ông Adam.”
Cô tiếp tân :”Xin anh cho hỏi họ tên ạ?”
Kibum :”Kim Kibum.”
Lướt qua màn hình kiểm tra kĩ càng, cô tiếp tân niềm nở :”Phía bên trái, lầu sáu thưa anh.”
Kibum : “ Cám ơn.”
Kibum bước tới thang máy bên trái, mệt mỏi đưa tay nhấn lầu sáu, tới nơi, anh bước tới chỗ một bà cô khá già :” Tôi cần gặp ông Adam.”
Bà cô lướt mắt qua người Kibum, sau đó chỉ về hướng hành lang :”Phòng số 10.”
Kibum chào lịch sự :”Cám ơn.”
Kibum đi về hướng được chỉ, dừng lại ở cánh cửa được khắc mấy con số bằng vàng cẩn thận, gõ nhẹ.
Một giọng trầm vang lên từ bên trong :”Mời vào.”
Kibum mở cửa phòng :”Hi.”
Một người đàn ông cao to, mắt xanh lá, tóc đen vuốt keo dựng thẳng đứng dậy :”Hey.”
Kibum bắt tay với người bạn :”Có gì mới không hả?”
Adam :”Mình nghĩ là không.”
Kibum :”Mình muốn hắn đi tong cho rồi.”
Adam :”Mình biết điều đó và mình đang cố gắng hết sức cho cậu đây.”
Kibum :”Hắn dám tấn công người yêu tớ.”
Adam :”Nhưng chúng ta không có bằng chứng.”
Kibum :”Người tớ yêu nhất đã bị giết.”
Adam :”Tớ biết nhưng mà…”
Kibum :”Nhưng gì?”
Adam :”Tớ biết, cậu cũng biết là hắn nhưng số còn lại của thế giới thì…”
Trước khi Adam kịp nói xong câu thì có người mở cửa bước vào :”Cấp trên cần gặp ngài.”
Adam đứng dậy : “Tớ quay lại ngay.”
Kibum :”Tự nhiên đi.”
Adam đi khỏi để lại một mình Kibum trong phòng làm việc của mình.
Kibum cười hài lòng, bây giờ là lúc anh hành động, bây giờ hoặc không bao giờ.
Kibum tiến về phía chiếc máy tính, nhìn sơ màn hình, bắt đầu gửi mail cho Hankyung : “Hyung ah, em đây. Đây là thứ hyung cần nè, chúc may mắn.”. Nhấn gửi, Kibum thanh thản về chỗ ngồi.
Vài phút sau Adam về phòng, hết nhìn máy tính rồi lại nhìn Kibum thở dài :”Cậu dùng địa chỉ mail tớ ah?”
Kibum nhìn thẳng :”Ừ.”
Adam :”Như thế này là vi phạm quy tắc và cậu biết điều đó.”
Kibum : “Đi chết với ba cái luật lệ ấy đi! Có người trong chính công ty này đã thay đổi thông tin, giúp hắn chạy nhảy vui vẻ ngoài kia! Hắn đã gây nên cái chết người yêu tớ, bây giờ cậu bảo tớ ngồi đây đợi.?”
Adam :”Nhưng không phải bằng cách này.”
Kibum :”Vậy thì như thế nào? Gọi mafia và sắp xếp cho hắn một cái chết hoành tráng ư? Tớ sẵn lòng.”
Adam :”Không phải như vậy.”
Kibum : “Tớ sẽ làm mọi thứ trở về ban đầu.”
Adam :”Nhưng mà…”
Kibum : “Ngay bây giờ đang có một người vô tội đang ngồi trong tù, và một kẻ sát nhân đang bước đi ngoài đường.”
Adam: “Tớ biết nhưng chúng tớ muốn tìm ra người…”
Kibum: ” Ai là gián điệp? Tớ sẽ nói cho cậu biết.”
Adam :”Sao cậu biết?”
Kibum :”Bạn tớ sẽ dùng thông tin để tìm ra người đã giúp Siwan, mỗi người trong các cậu có số series riêng để đăng nhập vào kho dữ liệu nên bạn tớ sẽ điều tra ra được, lôi ra nhân chứng cho cậu.”
Adam : “Bạn tớ đã dùng cách đó nhưng vô dụng.”
Kibum :”Bạn tớ sẽ làm nó hữu dụng.”
Adam :”Chỉ có thiên tài của thiên tài máy tính mới làm được điều đó mà thôi.”
Kibum :”Bạn tớ là người giỏi nhất.”
Adam :”Ai vậy?”
Kibum :”Sao vậy?”
Adam : “Nói tớ biết trước đi.”
Kibum :”Bộ não của phần mềm máy tính tốt nhất tại Châu Á.”
Adam :”Và một sự trùng hợp nào đó, tên người đó là Hankyung.”
Kibum :”Có thể.”
Adam :”Bình tĩnh lại nào, chúng ta cần nói chuyện.”
Chapter 46:Sự tham gia có hiệu lực
Kibum nhìn Adam :” Sao?”
Adam :”Hankyung đồng ý làm chuyện này sao?”
Kibum gật đầu.
Adam :”Chúng tớ đã từng nhờ anh ta giúp đỡ nhưng bị từ chối. “
Kibum :”Anh ta có biết tình hình không?”
Adam :”Tớ đã không thể nói chi tiết, và anh ta nói mình rất bận rộn.”
Kibum :”Ừ, anh ấy đang bận giúp mình.”
Adam :”Vậy thì chúng ta nên làm việc này cùng nhau.”
Kibum :”Cho tớ một lí do.”
Adam :”Vì cậu muốn hắn vào tù.”
Kibum :”Không, tớ muốn hắn chết cơ.”
Adam thở dài :”Vậy thì tớ không làm được đâu.”
Kibum :”Nhưng người khác thì có thể.”
Adam :”Cậu sẽ không trở thành mafia để làm điều đó, và nó là như thế.”
Kibum :”Có điệp viên trong công ty cậu.”
Adam :”Tớ đang cố gắng tìm ra kẻ đó.”
Kibum :”Nếu hắn ta biết thì sao?”
Adam :”Hắn ta sẽ không biết.”
Kibum :”Làm thế nào?”
Adam :”Tớ hứa danh dự. Không một ai biết điều này ngoại trừ chúng ta.”
Kibum : “Và…”
Adam :”Tớ sẽ không nói ai về cái email nhưng Hankyung cần cho tớ biết những thông tin anh ta thu lượm được.”
Kibum:”Tớ sẽ nhắn anh ấy cho cậu một bản photo.”
Adam:”Vậy thì ok.”
Kibum:”Việc tớ tới đây là xong, tớ về Seoul đây.”
Adam:”Ở lại một chút nữa đi.”
Kibum:”Hẹn cậu lúc khác vậy.”
Adam:”Thôi được.”
Kibum tạm biệt, ra khỏi tòa nhà và bắt một chiếc taxi trở về nhà cũ, lấy chiếc vali nhỏ và đi ra khỏi nhà. Quay người lại nhìn ngôi nhà lần cuối, bước đi… để lại những kí ức buồn đốt cháy nơi sân nhà sau.
Kibum không đến ngay sân bay, mà đến cánh đồng của mình, nơi ba mẹ anh đang yên nghỉ. Từng bước chậm rãi, với hai cành bông trắng trên tay, anh đặt lên mỗi ngôi một cành, quỳ xuống dọn dẹp cỏ dại, phủi đi đất cát. Anh thì thầm :” Ba mẹ ah, con nhớ hai người lắm, con đang sống rất tốt, tên đáng chết đó sẽ về chỗ của mình sớm thôi và con…”
Kibum cười hạnh phúc :” Con đã tìm thấy cậu ấy, người mà con đã kể cho ba mẹ, cậu ấy bây giờ đã thành người yêu con rồi, cậu ấy hiểu và yêu con hơn bất kì ai, trong sáng và ngây thơ, thông minh nhưng cũng ngốc nghếch, dễ thương, biết yêu thương, quan tâm người khác, và con chắc là ba mẹ sẽ thích cậu ấy.”
Kibum lau đi giọt nước mắt:” Con sẽ đem cậu ấy đến ra mắt hai người khi tất cả mọi chuyện đã được giải quyết.”
Kibum đứng dậy:”Con phải đi nếu không sẽ trễ giờ bay mất.”
Kibum bước đi đến chiếc taxi vẫn còn đang đợi mình, vào xe, đóng cửa :”Đến sân bay.”
Chiếc xe chạy đi trong khi Kibum vẫn còn ngoái lại nhìn cánh đồng cho tới khi không thể nhìn thấy nữa. Vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, Kibum say sưa ngắm dòng người qua lại tấp nập nơi đây, những tòa nhà cao tầng, những nơi anh hay đến ngày xưa, tất cả gợi lại cho anh về ngày xưa, lúc anh còn sống ở đây.
Chiếc taxi dừng lại ở sân bay, nhưng không hiểu sao Kibum lại có cảm giác chẳng lành về chuyến bay, thế là cậu nói:”Tới sân bay tư của tập đoàn Kim.”
Bác tài gật đầu, chiếc xe lại chạy đi. Kibum ngồi ghế sau rút ra chiếc điện thoại
Một giọng nói vang lên đầu dây bên kia:”A lô?”
Kibum:”Tôi đây, chuẩn bị máy bay sẵn sàng cho tôi.”
Đầu dây bên kia:”Bây giờ thưa cậu.”
Kibum :”Tôi đến đó trong vòng mười phút nữa.”
Đầu dây:”Máy bay sẽ sẵn sàng thưa cậu.”
Kết thúc cuộc gọi, bất giác Kibum ngắm hình nền của chiếc điện thoại. Trong hình là Chang Min, cậu đang ngủ thật bình yên, nhìn như thiên thần lạc vào trần gian ấy.
Chẳng bao lâu chiếc taxi lại dừng, Kibum thấy thời gian trôi qua thật mau mỗi khi anh nghĩ về Chang Min đáng yêu của mình.
Trả tiền taxi, tiến đến anh chàng phi công đứng ở cửa :”Đến Seoul”
Phi công :”Vâng, thưa cậu.”
Kibum bước lên máy bay, ngồi vào một chiếc ghế bọc da thật thoải mái, bật chiếc ipod, đeo tai nghe, Kibum nhấn tay vào một bài nhạc lãng mạn, nhắm mắt lại nhớ về Chang Min, tưởng tượng đến lúc về nhà ôm cậu vào lòng.
Chuyến bay đáp xuống Seoul lúc nửa đêm, Kibum vội vàng lên xe lái về nhà gặp cục cưng.
Kibum đỗ xe trước nhà, bắn vào phòng Chang Min thì thấy cậu đang ngủ với hai bên là Jaejoong Junsu, Yunho và Yoochun thì gật gà trên sofa.
Kibum:”Hey.”
Yunho và Yoochun ngạc nhiên nhưng vẫn mỉm cười :”Mừng trở về.”
Kibum:”Cám ơn.”
Kibum nhìn vào ‘ai kia’ đang ngon giấc :”Cậu ấy như thế nào rồi?”
Yunho: “Thằng nhóc buồn thiu, nhớ em mà ngủ hoài, Jaejoong với Junsu ép dậy coi tv mãi mới được thì cũng mới ngủ lại rồi.”
Kibum thấy vui hẳn, cục cưng ở nhà cũng rất nhớ anh nữa, nghĩ vậy, anh liền tiến tới cúi người xuống hôn Chang Min lên trán.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian